Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ 2015

HÀ NỘI MÙA VẮNG NHỮNG CÂY XANH

Bạn lên Google, gõ Hà Nội, rồi chọn vào mục “hình ảnh”, bạn sẽ thấy Hà Nội hiện lên với toàn là cây: cây rực rỡ mùa hạ, xanh mướt mùa xuân, vàng rực mùa thu và trầm tư mùa lạnh. Nhưng đó là trước đây, bởi e rằng, chỉ một thời gian ngắn nữa thôi, kết quả tìm kiếm mà Google mang lại cho bạn sẽ rất khác: đó là một Hà Nội với những con phố trơ trụi, với những hố sâu hoắm la liệt trên vỉa hè, ngổn ngang đất đá, rễ cây, cành, lá… Nếu một người nước ngoài tìm thấy trên Google những bức ảnh mùa thu Hà Nội đẹp mê hồn với hàng sấu già rải lá vàng trên những con đường mát lành long lanh đốm nắng, với những gốc xà cừ cổ thụ hiên ngang xòa bóng thênh thang, và người đó quyết định đến thăm Hà Nội, thì khi đặt chân tới đây, vào thời điểm này, du khách ấy khó tránh khỏi cảm giác mình đã bị dối lừa… Sự dối lừa không chỉ từ những gì đang diễn ra, đang đập vào mắt, mà còn từ nhiều thứ khác. Ngắm những bức tranh phố cổ của Bùi Xuân Phái, hẳn du khách nước ngoài ấy sẽ thán phục trí tưởng tượng siêu việt

Gào

Thằng nhóc nhà tôi có cái tật rất hay hỏi. Cái gì nó cũng hỏi, hỏi suốt ngày, hỏi đến kiệt cùng. Lắm khi nó hỏi nhiều, tôi mệt quá, bực quá, nên trả lời liều cho xong. Ví như trưa nay, cả nhà đang ăn cơm, nó hỏi: - Bố ơi, người ta ăn cơm, rồi ỉa ra cứt. Thế sao người ta không ăn cứt luôn cho nhanh hả bố? - Cứt để dành cho chó con ạ! Mình là người, chả lẽ lại đi tranh đồ ăn của chó? Lát sau, nó lại hỏi: - Mẹ đẻ con ra từ đâu hả bố? - Từ nách! - Nách bé tí tẹo, sao con chui ra được? - Có nhiều cái bình thường rất bé, nhưng lúc cần, nó lại rất to con ạ! - Nhưng nách mẹ toàn lông, làm sao con chui ra được?! - Lông nhiều hay ít không ảnh hưởng đến chuyện chui ra chui vào nhé! - Con nằm trong bụng mẹ, sao không chui ra từ chỗ nào đó gần bụng như rốn hoặc bẹn cho nhanh mà lại phải mất công bò ngược lên tận trên nách để chui hả bố? - Cái này sao con lại hỏi bố? Bố có chui đâu, con mới là người chui mà! - Vậy con chui vào bụng mẹ bằng cách nào? Sao con không ở ngoài lu

Vợ Tôi

Bình thường vợ tôi rất dễ ngủ, nằm xuống là ngáy như bò, thế mà đêm hôm đó vợ cứ trằn trọc, lăn lóc mãi. Tôi hỏi: “Sao thế?”. Vợ bảo: “Lúc tối mới ăn được có 3 bát thì con nó quấy, nên giờ đói quá, không ngủ được!”. Tôi lại bảo: “Thế thì dậy ăn tạm cái gì đi để còn ngủ”. Vậy là vợ lóc cóc bò dậy, mở tủ lạnh. Tôi chẳng biết vợ đang ăn cái gì, nằm giường chỉ nghe thấy tiếng tồm tộp, tồm tộp. Giá có thêm tiếng ụt à ụt ịt, thì tôi chắc chắn sẽ tưởng mình đang lạc vào một trang trại chăn nuôi, đúng giờ ăn. Lát sau, thấy vợ ì ạch bò lên giường. Tưởng hết đói rồi sẽ ngủ ngon, ai ngờ vẫn thấy vợ lăn lóc, trằn trọc. Tôi hỏi: “Sao thế?”. Vợ bảo: “Em ăn no quá! Giờ bụng căng lên, khó chịu, không ngủ được!”. Khả năng ăn xuất sắc là thế, nhưng vợ tôi lại rất sợ béo. Cứ vài hôm vợ lại nhảy lên cái cân một lần, và lần nào bước xuống khỏi cái cân, mặt vợ cũng ỉu xìu, than thở: - Lại tăng thêm 2 lạng nữa rồi! Tôi - dù đã biết trước kết quả, nhưng vẫn cố hỏi han, quan tâm, an ủi: - Cụ thể là

Ngu

Đám cưới xong, anh con trai chuyển ra nhà riêng để sống cùng vợ. Sau ngày đầu tiên, anh ấy nhắn tin về cho bố: “Bố ơi! Có vợ thật tuyệt vời! Chúng con suốt ngày quấn lấy nhau không rời. Cô ấy ngoan ngoãn và dịu dàng như một con mèo, khiến con ngỡ mình như một con mãnh hổ đang dang vòng tay ra che chở. Những lúc nghỉ giải lao giữa hiệp, con và vợ lại mở cửa sổ phòng ngủ ra ngắm đất trời bao la, ngắm những chú bướm đùa giỡn cùng những cánh hoa! Thích lắm bố ạ!”. Bố nhắn lại: “Ờ! Mừng cho con!” Hai hôm sau, anh ấy lại nhắn cho bố: “Bố ơi! Con thấy hơi mệt! Tại mấy hôm nay hoạt động quá sức mà lại toàn phải ăn mì tôm. Vợ hỏi con: “ăn mì tôm có nóng ruột không?’, con đành phải trả lời: “Không! Chỉ cần được ở bên vợ thì ăn gì cũng ngon”. Bố nhắn lại: “Ờ! Mừng cho con!” Vài hôm sau, anh ấy lại nhắn cho bố: “Con ăn mì tôm cả tuần rồi bố ơi! Từ hôm cưới đến nay chưa được miếng cơm nào vào mồm. Vợ con nó hiện nguyên hình rồi! Nó bảo nó không biết nấu cơm, ai thích ăn thì đi mà nấu. G

"EM YÊU ANH"

Dạo này đang rộ lên phong trào nhắn tin “Em yêu anh”, nên thằng bạn mình cũng đua đòi làm theo, nhưng có thay đổi tí xíu cho nó thú vị. Vậy là đợi lúc vợ nó đi tắm, nó lấy điện thoại của vợ, soạn tin: “Em có bầu rồi”, và gửi cho rất nhiều số của đàn ông có tên trong danh bạ (tất nhiên là trừ những số có những chữ: bố, ông nội, ông ngoại…) Vài giây sau, đã bắt đầu có tin nhắn trả lời. Đầu tiên là tin của Giám đốc: “Em tự giải quyết như mọi lần đi nhé! Cuối tháng t hanh toán lương anh sẽ cộng cả vào cho”. Sau đó là tin của Trưởng Phòng: “Thật hay đùa đấy em? Anh nhớ là hôm ấy anh có dùng bao mà! Chính em còn dặn anh rằng: “lần sau cứ mua loại có gai, vị sô cô la ngòn ngọt này nhé, em thích lắm!”. Tiếp đó là tin của bác bảo vệ: “Cô bảo đã đặt vòng rồi mà! Định úp sọt rồi hủy hoại công danh, sự nghiệp của tôi sao?”. Giờ, thằng bạn mình đang đập phá đồ đạc ầm ầm ngoài phòng khách, còn vợ thì bị nó nhốt trong phòng tắm, cũng đang đập cửa phành phành, rồi luôn mồm gào khóc, van xin:

CHÀNG LÃNG TỬ

Ở quê tôi, nhà ai có con gái đến tuổi lấy chồng thì lúc nào cũng nườm nượp trai làng vào ra tán tỉnh. Ấy vậy mà nhà tôi lại chẳng có ma nào thèm tới lui, dù tôi cũng đã đến tuổi lấy chồng từ hơn chục năm nay rồi! Bởi thế, bố mẹ tôi rất lo tôi ế! Về hình thức thì kể ra tôi cũng hơi xấu: người lùn một mẩu, đầu tròn như dưa hấu, mặt sần sùi toàn mụn, nhìn như bị thủy đậu. Đã vậy tính tôi lại đầu gấu, đứa nào chỉ hơi nói đểu hay nhìn đểu là tôi nổi cáu, rồi nhảy vào cào cấu. Ngoài xấu ra thì tôi còn khá lười, học dốt, và đần độn. Bố mẹ tôi suốt ngày kêu ca rằng tôi chẳng được cái nết gì. Tôi thì không nghĩ vậy, ngược lại, tôi thấy mình có rất nhiều ưu điểm, chỉ có điều những ưu điểm đó là gì thì tôi chưa phát hiện ra. Bực hơn nữa là ngay sát nhà tôi có con bé Lành, rất xinh xắn, thông minh, nên mấy anh thanh niên trong xã đến chơi rất nhiệt tình, đông như đi công viên nước. Chứng kiến cảnh đó, bố mẹ tôi không khỏi ngậm ngùi, còn tôi, lại càng thêm buồn tủi. Đã vậy mẹ con Lành – là bà

Thằng phóng

Phóng là thằng em cùng xóm trọ hồi sinh viên với tôi. Tôi nghĩ, bố mẹ Phóng chắc đã phải trăn trở, nghiên cứu, nghiền ngẫm và xin ý kiến của rất nhiều các thầy cúng, thầy nho, thầy đồ, thầy tướng số thì mới đặt được cho nó cái tên hay đến thế! Một cái tên vừa mạnh mẽ, nam tính, vừa gợi hình, gợi cảm, lại vừa lột tả được chân thực cái trạng thái thăng hoa tột đỉnh, đầy đam mê, khao khát của loài người (và của cả một số loài súc vật). Thằng Phóng người nhỏ thó, loắt choắt như con chuột nhắt. Từ đầu đến chân nó, mọi thứ đều toát lên vẻ già nua, duy chỉ có mấy sợi râu tơ lún phún phun ra từ cái cằm mum múp của nó là khiến cho người ta liên tưởng được tới sự trẻ trung, mà là sự trẻ trung của mấy em gái đương tuổi dậy thì. Hom hem như con mèo đi kiết, nhưng rượu nó uống hàng lít. Nó có cái tật là không uống thì thôi, nhưng đã uống thì uống tới bến, uống đến say, chứ không bao giờ uống kiểu giữ kẽ, cầm chừng (nói là “không uống thì thôi” cho hào hùng, chứ kỳ thực suốt mấy năm quen nó, tô

ẨM ẨM ƯƠNG ƯƠNG

Thời tiết độ này thật khó hiểu: mới chiều qua còn nóng nực, mồ hôi nhoe nhoét, tóe loe, thế mà sáng nay trời đã trở rét, lạnh se se. Tôi gọi cái kiểu thời tiết này là kiểu ẩm ẩm ương ương, tức là nó rất vớ vẩn, chả ra làm sao! Rồi ngẫm lại mới thấy, đâu chỉ thời tiết, mà cuộc đời cũng còn đầy những chuyện ẩm ẩm ương ương, tức là nó cũng rất vớ vẩn, chả ra làm sao! Thì đó, tôi có bà cô ở quê làm ruộng, vất vả, lam lũ lắm! Mùa gặt chổng mông lên gặt; mùa cấy chổng mông lên cấy; không gặt, không cấy thì chổng mông nhổ cỏ, vạc bờ, tóm lại là chổng mông quanh năm. Thế nhưng đứa con gái mới lớn của bà ấy thì lại ham chơi, lười học, lười làm, không chịu đỡ đần mẹ. Bà ấy mới chửi mắng nó thì nó bảo: “Được rồi! Con sẽ lên thành phố làm ăn, kiếm tiền về báo hiếu mẹ!”. Và thế là nó lên thành phố làm ăn thật! Một tháng sau, nó trở về quê, dúi vào tay mẹ cục tiền to như bịch Kotex, bảo: “Từ giờ, mẹ không phải vất vả chổng mông ngoài ruộng nữa, đã có con chổng rồi! Con chổng một lúc bằng mẹ c

KÉM TẮM

Tôi là người bảo vệ cự kỳ nghiêm khắc của cái công viên nước này, nhưng hôm qua, khi chứng kiến cảnh người ta hì hục, hăm hở trèo rào, rồi cả trăm thanh niên cởi trần, mặc quần đùi la hét hỗn loạn, quây tròn lấy một cô gái trong bể bơi, rồi té nước, rồi sờ ngực, rồi bóp mông, thì lần đầu tiên tôi đã khóc. Tôi khóc không phải vì sợ, mà vì những cảnh tượng tắm miễn phí đó như đã cho tôi một vé về với tuổi thơ, khi lần đầu tôi được xem phim Tây Du Ký (họ làm tôi nhớ lại  cảnh lũ khỉ ở Hoa Quả Sơn trèo cây và đuổi bắt nhau trên dòng suối. Chỉ khác nhau ở chỗ: lũ khỉ chúng hái hoa quả, còn đám thanh niên ấy thì bóp hoa quả). Đừng gần tôi, ngay dưới chân hàng rào, cũng có một chàng thanh niên trẻ đang ôm đầu gào khóc. Tôi thấy vậy thì lại gần hỏi thăm: - Cháu cũng thích xem Tây Du Ký? Cũng đang trở về tuổi thơ hả? - Dạ không! Cháu và bạn gái quyết giữ gìn trinh tiết cho nhau đến đêm tân hôn, nhưng vừa rồi bạn gái cháu trèo rào, bị thanh sắt chọc vào, rách mất rồi chú ơi! Cách đó