Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 5, 2015

HÀ NỘI MÙA VẮNG NHỮNG CÂY XANH

Bạn lên Google, gõ Hà Nội, rồi chọn vào mục “hình ảnh”, bạn sẽ thấy Hà Nội hiện lên với toàn là cây: cây rực rỡ mùa hạ, xanh mướt mùa xuân, vàng rực mùa thu và trầm tư mùa lạnh. Nhưng đó là trước đây, bởi e rằng, chỉ một thời gian ngắn nữa thôi, kết quả tìm kiếm mà Google mang lại cho bạn sẽ rất khác: đó là một Hà Nội với những con phố trơ trụi, với những hố sâu hoắm la liệt trên vỉa hè, ngổn ngang đất đá, rễ cây, cành, lá… Nếu một người nước ngoài tìm thấy trên Google những bức ảnh mùa thu Hà Nội đẹp mê hồn với hàng sấu già rải lá vàng trên những con đường mát lành long lanh đốm nắng, với những gốc xà cừ cổ thụ hiên ngang xòa bóng thênh thang, và người đó quyết định đến thăm Hà Nội, thì khi đặt chân tới đây, vào thời điểm này, du khách ấy khó tránh khỏi cảm giác mình đã bị dối lừa… Sự dối lừa không chỉ từ những gì đang diễn ra, đang đập vào mắt, mà còn từ nhiều thứ khác. Ngắm những bức tranh phố cổ của Bùi Xuân Phái, hẳn du khách nước ngoài ấy sẽ thán phục trí tưởng tượng siêu việt

Gào

Thằng nhóc nhà tôi có cái tật rất hay hỏi. Cái gì nó cũng hỏi, hỏi suốt ngày, hỏi đến kiệt cùng. Lắm khi nó hỏi nhiều, tôi mệt quá, bực quá, nên trả lời liều cho xong. Ví như trưa nay, cả nhà đang ăn cơm, nó hỏi: - Bố ơi, người ta ăn cơm, rồi ỉa ra cứt. Thế sao người ta không ăn cứt luôn cho nhanh hả bố? - Cứt để dành cho chó con ạ! Mình là người, chả lẽ lại đi tranh đồ ăn của chó? Lát sau, nó lại hỏi: - Mẹ đẻ con ra từ đâu hả bố? - Từ nách! - Nách bé tí tẹo, sao con chui ra được? - Có nhiều cái bình thường rất bé, nhưng lúc cần, nó lại rất to con ạ! - Nhưng nách mẹ toàn lông, làm sao con chui ra được?! - Lông nhiều hay ít không ảnh hưởng đến chuyện chui ra chui vào nhé! - Con nằm trong bụng mẹ, sao không chui ra từ chỗ nào đó gần bụng như rốn hoặc bẹn cho nhanh mà lại phải mất công bò ngược lên tận trên nách để chui hả bố? - Cái này sao con lại hỏi bố? Bố có chui đâu, con mới là người chui mà! - Vậy con chui vào bụng mẹ bằng cách nào? Sao con không ở ngoài lu

Vợ Tôi

Bình thường vợ tôi rất dễ ngủ, nằm xuống là ngáy như bò, thế mà đêm hôm đó vợ cứ trằn trọc, lăn lóc mãi. Tôi hỏi: “Sao thế?”. Vợ bảo: “Lúc tối mới ăn được có 3 bát thì con nó quấy, nên giờ đói quá, không ngủ được!”. Tôi lại bảo: “Thế thì dậy ăn tạm cái gì đi để còn ngủ”. Vậy là vợ lóc cóc bò dậy, mở tủ lạnh. Tôi chẳng biết vợ đang ăn cái gì, nằm giường chỉ nghe thấy tiếng tồm tộp, tồm tộp. Giá có thêm tiếng ụt à ụt ịt, thì tôi chắc chắn sẽ tưởng mình đang lạc vào một trang trại chăn nuôi, đúng giờ ăn. Lát sau, thấy vợ ì ạch bò lên giường. Tưởng hết đói rồi sẽ ngủ ngon, ai ngờ vẫn thấy vợ lăn lóc, trằn trọc. Tôi hỏi: “Sao thế?”. Vợ bảo: “Em ăn no quá! Giờ bụng căng lên, khó chịu, không ngủ được!”. Khả năng ăn xuất sắc là thế, nhưng vợ tôi lại rất sợ béo. Cứ vài hôm vợ lại nhảy lên cái cân một lần, và lần nào bước xuống khỏi cái cân, mặt vợ cũng ỉu xìu, than thở: - Lại tăng thêm 2 lạng nữa rồi! Tôi - dù đã biết trước kết quả, nhưng vẫn cố hỏi han, quan tâm, an ủi: - Cụ thể là